Bài đăng

Một ngày của tôi

Trạng thái mơ màng mất tập trung, nhớ nhớ quên quên mà hiện giờ tôi đang gặp phải.  Tôi cũng ko hiểu từ bao giờ tôi lại bị vậy nữa, có lẽ là do tôi không quá bận tâm với điều đó hay do tôi quá chủ quan. Tôi luôn tin vào vũ trụ tinh vào tiềm thức sự chữa lành trong tôi, nên tôi tin ngày mai khi tôi thức dậy mọi thứ sẽ đều tốt đẹp.  Tôi đang tự bào chữa những lỗi lầm mà tôi gây ra,tôi chịu 100% trách nhiệm vêc mình, tôi dám làm nên tôi dám nhận.  Tôi tin vào bản thân tôi tâm hồn tôi và con người tôi. 

VẤN ĐỀ CHƠI GAME HIỆN NAY

Vấn đề chơi game của giới trẻ hiện nay khá phổ biến, xã hội phát triển mạng internet phủ sóng toàn cầu, nhu cầu của con người tăng cao và việc mỗi gia đình sắm cho con mình một cái điện thoại thông minh hay một cái máy tính không còn xa xỉ nữa.  Tuy nhiên,việc sử dụng quá mức các trò chơi điện tử rất có hại cho trẻ nhỏ và ảnh hưởng nhiều đến mắt của chúng. Mỗi ngày chỉ cần vào các khung giờ ăn trưa, nghỉ ngơi thường thì bố mẹ hay đi làm và cần nghỉ ngơi sau một ngày đi làm mệt mỏi. Thử nghĩ mà xem,mỗi khi đi làm về con cái khóc lóc, quấy nhiễu ko cho ngủ, ăn không ngon miệng rồi dẫn đến việc cho con điện thoại để nghịch còn mình thì có thể nghỉ ngơi. Và đặc biệt mùa dịch covid 19 vừa qua, việc trẻ em học tiểu học cấp 2 tăng cao,cũng vì muốn trẻ ở nhà không cho ra ngoài nhưng thay vì giao phó cho trẻ điện thoại thì các bậc phụ huynh có thể tạo cơ hội cho trẻ để các bé tìm ra năng khiếu của bản thân ví dụ như nấu ăn, kỹ năng chăm sóc nuôi động vật, chơi đàn, hát hoặc nhảy....  Chơi game

TÔI CÓ MỘT NGƯỜI BÀ

           Chắc hẳn mỗi chúng ta ai cũng có gia đình,bạn bè và nhiều mối quan hệ. Tôi cũng không biết từ bao giờ tôi lại thờ ơ với gia đình mình nữa, có lẽ rất nhiều người cũng giống như tôi hồi trước, vì cứ luôn nghĩ rằng gia đình mình, người thân mình không quan tâm thì vẫn thế chẳng có gì thay đổi. Rồi thời gian trôi qua, ngoảnh đầu nhìn lại bạn mới nhận ra bố mẹ mình tóc đã điểm vài sợi bạc,em mình cháu mình đã cao lên gần bằng mình. Bà tôi người mà tôi coi là vị thánh thiện, một người mẹ mà giờ nhìn lại thời gian đã thêm cho bà nhiều vết nhăn.Tôi còn nhớ bà yêu thương tôi theo năm tháng, tình yêu đấy không bao giờ thay đổi ,bà chẳng phải mỗi yêu tôi mà bà dành tình cảm cho con cháu, bà tuy ngày một tiều tụy và gầy hơn trước nhưng có một thứ đó là tình yêu thương và tấm lòng nhân hậu của bà không thay đổi.Thấm thoát trôi qua, bố mẹ tôi đi việc nên tôi sống với ông bà từ bé mà giờ đây tôi đã 17 tuổi rồi, tôi chưa bao giờ nghĩ thời gian trôi qua nhanh như vậy. Tôi không biết mình que

LIỆU TÔI CÓ NÊN TIẾP TỤC

Ở trường học tôi được thầy cô dạy học chữ,về nhà tôi được gia đình tôi dạy cho tôi cách đối xử với mọi người nhưng có một thứ mà cả nhà trường và bố mẹ quên dạy cho tôi  cách sống như mình muốn.Có lẽ đến trường 12 năm chúng ta được thầy cô nhồi nhét kiến thức vào trong đầu và dạy chúng ta học mà quên rằng ngoài thực tế nó khác xa sách vở,có thể nó giống nhưng do chúng ta không thực hành nhiều đâm ra lúng túng sợ sệt.và tôi cũng vậy có học nhưng không có hành nên mọi thứ đều bỡ ngỡ,tôi còn nhớ hồi cấp 3 chúng tôi được học cách in ,photo nhưng đồ không đủ nên chỉ đọc kết quả là chả biết gì cả.tôi còn nhớ có lần tôi được đọc bài viết của thực tập sinh bên trung quốc khoa y,khi họ phân tích về xác ướp họ được đến tận nơi và mổ nhìn và quan sát phân tích kỹ vậy làm sao mà họ không biết được cơ chứ.Nhưng bây giờ tôi thấy mọi thứ nó quá tiện nghi rồi
SAO ANH LẠI LỰA CHỌN EM? Vào một buổi chiều lộng gió,tôi bước chân ra khỏi căn phòng mà tôi làm việc cả ngày để hít thở không khí,tôi vô tình lướt qua anh người con trai mà tôi đã từng yêu.Đã rất lâu tôi không gặp và nói chuyện với anh,anh vẫn như xưa nụ cười ánh mắt đó nhưng có điều anh đã có gia đình và nhìn gầy hơn trước.Tôi vẫn mỉm cười hồn nhiên và mời anh cà phê,sau khi tôi hỏi về cuộc sống anh ,anh trả lời nhưng tôi thấy trong lời nói của anh giờ đây chỉ là những nụ cười đang ép bản thân mình vui,tôi nhìn thấy khóe mắt anh đang ứ đọng những giọt nước mắt.Anh à! anh đang gặp chuyện gì đúng không anh,anh có thể kể em nghe được không anh.Rồi anh mới thành thật kể về cuộc hôn nhân của anh đầy bi đát,anh lấy phải một cô vợ suốt ngày bồ bịch và không yêu thương anh,tôi hỏi tại sao nếu anh không yêu nữa thì anh có thể ly hôn nhưng anh lại không muốn làm tổn th
Hình ảnh
Các bạn thân mến! ganh ghét đố kỵ luôn luôn nảy sinh trong con người chúng ta,khi còn bé chỉ vì miếng bánh mà cũng tranh cãi đố kị ghen ghét nhau ,càng lớn càng nhiều thứ nó không công bằng khiến mình càng khó chịu hơn.Tôi cũng giống như một số người ở đây mà thôi,sinh ra trong gia đình không khá giả ,xuất phát điểm khác nhiều người,ghen ghét đố kị đến từng ly từng tí  mà không hiểu rằng bố mẹ tôi không bao giờ để chúng tôi chịu thiệt thòi,rồi dần trưởng thành tôi cũng nhận thức được và suy nghĩ chín chắn hơn.tôi không còn những ngày nhằm nhò xem bạn bè hàng xóm có gì để về so sánh và đòi hỏi từ bố mẹ nữa,chúng ta nên nhận thức rằng chúng ta nếu sinh ra trong nghèo khó thì đó không phải là lỗi của bạn,đừng bao giờ so sánh mình với những người khác vì khi đó nó chỉ đang sỉ nhục chính bản thân mình mà thôi. Khi mà bạn nhận thức được rằng
Hình ảnh
Tôi sinh ra như thế nào? Nếu bạn sinh ra trong nghèo khó đó không phải là lỗi của bạn nhưng nếu bạn chết đi trong nghèo khó đó hoàn toàn là lỗi của bạn😁